Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

Bài diễn văn của George Washington

George Washington (1732-1799)
 Hoa Kỳ ngày 17 tháng 9 năm 1796

Kính chào các bạn và đồng bào,

Thời điểm cho một cuộc bầu cử để bầu một công dân quản lý ngành hành pháp của chính phủ Hoa Kỳ không còn xa lắm, và thời gian thật sự đã đến để các bạn vận dụng ý tưởng đề cử một người, một người được trang phục bởi chữ tín, tôi cảm thấy thích đáng, nhất là khi có thể có lợi cho việc trình bày rõ ràng tiếng nói của quần chúng, rằng tôi nên cho các bạn biết quyết định tôi đã có, để từ chối được xét đứng tên trong số những người mà các bạn sẽ chọn ra một người.

…Tôi được an ủi để tin rằng, trong khi sự lựa chọn và sự thận trọng kêu gọi tôi rời khung cảnh chính trị, lòng yêu nước cũng không cấm đoán chuyện ra đi đó.

…Nhưng sự quan tâm đến phúc lợi của các bạn, là phúc lợi không thể chấm dứt với đời tôi, và sự e sợ nguy hiểm, rất tự nhiên với quan tâm đó, thúc dục tôi, trong một dịp như bây giờ, gởi đến để các bạn suy nghĩ nghiêm chỉnh, và đề nghị để các bạn xét lại thường xuyên, một số cảm xúc đã nhiều suy tư, không phải từ các quan sát hời hợt, và những điều đối với tôi là hoàn toàn quan trọng cho hạnh phúc lâu dài của các bạn như là một dân tộc. Những điều này được gởi đến các bạn với nhiều tự do hơn, vì các bạn có thể thấy trong đó chỉ là những cảnh báo khách quan của một người bạn sắp chia tay, người không thể có động cơ cá nhân để thiên vị trong lời khuyên nhủ. Tôi cũng không quên được, như là một khuyến khích, những chấp nhận rộng lượng của các bạn đối với các cảm xúc của tôi vào một dịp trước đây cũng tương tự như dịp này.

Lòng yêu mến tự do đã đan xen với mỗi sợi cơ trong tim các bạn, cho nên không cần thiết phải có khuyến nghị nào của tôi để củng cố hay xác nhận những điều sau đây.

Sự thống nhất của Chính phủ, tạo các bạn thành một dân tộc, bây giờ cũng là điều yêu dấu đối với các bạn. Điều này rất chính đáng; vì đó là cột trụ chính của tòa dinh thự của nền độc lập thực sự của các bạn, trụ cột của an sinh trong nước, hòa bình ngoài nước; trụ cột của an toàn của các bạn, của thịnh vượng của các bạn, của chính sự tự do mà các bạn rất quý trọng…

…Các công dân, do sanh trưởng hay do chọn lựa, của cùng một quốc gia, quốc gia đó có quyền tập trung lòng yêu mến của các bạn. Tên “người Mỹ”, thuộc về bạn, trong năng lực quốc gia của bạn, phải luôn nâng cao niềm hãnh diện chính đáng của Lòng yêu nước, hơn bất kì danh xưng nào phát xuất từ các phân biệt địa phương. Với chút ít khác biệt, các bạn có cùng tôn giáo, tác phong, thói quen, và nguyên tắc chính trị. Các bạn đã, trong cùng chính nghĩa, cùng chiến đấu và cùng chiến thắng. Độc lập và Tự do các bạn có được là hậu quả của đồng tâm, và đồng sức, của hiểm nguy chung, đau khổ chung, và thành công chung.

Nhưng những ý niệm này, dù chúng có nhấn mạnh tới cảm giác của các bạn thế nào, cũng rất nhẹ so với những điều ảnh hưởng tức khắc đến quyền lợi của các bạn. [Vì vậy], Ở đây mỗi bộ phận của đất nước chúng ta đều thấy động lực thiết yếu nhất để cẩn thận bảo vệ và gìn giữ Liên Bang của toàn bộ.

….Liên Bang nên được xem là giá đỡ chính của tự do của các bạn, và tình yêu dành cho cái này [tự do] nên làm các bạn quý chuộng sự bảo vệ cái kia [Liên Bang].

….Hãy tôn trọng thiện chí và công lý đối với mọi Quốc gia; nuôi dưỡng hòa bình và hòa thuận với tất cả. Tôn giáo và đạo đức đòi hỏi thái độ này, và có thể nào chính sách tốt lại không đòi hỏi như thế? Rất xứng đáng cho một quốc gia tự do, khai sáng và, trong một thời gian không xa, vĩ đại, để cống hiến cho nhân loại một tấm gương cao thượng và lạ thường của một dân tộc luôn được hướng dẫn bởi công lý cao quý và lòng nhân từ. Ai có thể nghi ngờ việc hoa trái của chính sách đó, theo dòng thời gian và sự kiện, sẽ đền bù nhiều hơn những món lợi tạm thời có thể mất đi do kiên trì theo đuổi chính sách đó? Có thể nào Thượng đế không kết nối hạnh phúc lâu dài của Quốc gia với Đức hạnh của nó? Thử nghiệm này, ít nhất là được đề nghị bởi mọi cảm xúc làm cho bản tính con người thành cao quý. Ôi! Hay là nó sẽ thành không thể, bởi vì các thói xấu của con người?

Trong việc thi hành một kế hoạch như vậy, không điều gì cốt lõi hơn là, ác cảm thường trực, thâm căn cố đế, đối với một số quốc gia nào đó, và bám víu mê đắm vào một số quốc gia khác, nên được loại bỏ. Một Quốc gia, mang hận ghét thường xuyên hay say mê thường xuyên đối với một quốc gia khác, là một nô lệ không ít thì nhiều. Quốc gia đó là nô lệ cho tính gây gổ hay lòng luyến ái của nó, đằng nào thì cũng đủ để đưa quốc gia đó đi lạc khỏi nhiệm vụ và quyền lợi của nó.

Ác cảm mà một nước có đối với nước khác làm cho mỗi nước sẵn sàng hơn để nhục mạ và đả thương, để tâm đến từng lý do mếch lòng vặt vãnh, tự cao và cứng đầu, mỗi khi xảy ra tranh chấp lặt vặt hay tình cờ. Do đó, đụng chạm thường xuyên, tranh chấp đẫm máu, độc hại và dai dẵng. Quốc gia, bị thúc đẩy bởi ác tâm và oán hận, đôi khi ép Chính phủ đi vào chiến tranh, ngược với tính toán tốt nhất của chính sách. Chính phủ đôi khi tham dự vào khuynh hướng của quốc gia, và chấp nhận bằng cảm tính những điều mà lý trí loại bỏ; đôi khi quốc gia lại gây hấn với một quốc gia yếu kém, nô lệ cho các dự án khởi động bởi kiêu hãnh, tham vọng, và các ‎ý đồ đen tối và gian ác khác. Thông thường là, hòa bình, và đôi khi có lẽ là tự do, của các quốc gia bị trở thành nạn nhân.

Tương tự như vậy, một quốc gia bám víu đam mê vào một quốc gia khác sẽ tạo ra nhiều xấu xa. Cảm tình cho một quốc gia được ưa thích sẽ tạo ra ảo tưởng về một quyền lợi chung hoàn toàn do tưởng tượng, trong các trường hợp chẳng có một quyền lợi chung nào thật sự hiện diện, và ngấm vào nước này các chuyện thù hằn của nước kia, dẫn đưa nước này tham dự vào các tranh chấp và các cuộc chiến của nước kia, mà không có lợi lộc hay lý do chính đáng. Điều đó cũng dẫn tới sự nhượng bộ cho quốc gia được ưa thích các đặc quyền mà những quốc gia khác bị từ chối, làm tổn hại gấp đôi cho quốc gia tạo ra những nhượng bộ đó; do buông bỏ một cách không cần thiết những gì cần giữ lại; và do kích động ganh tỵ, ác ý, và khuynh hướng trả đũa, của những quốc gia mà những đặc quyền tương tự bị từ chối. Và điều đó cũng cho các công dân lừa bịp, đồi bại, nhiều tham vọng, (những người phục vụ quốc gia được ưa thích,) các điều kiện để phản bội hay hy sinh quyền lợi của chính đất nước của họ, không bị chê bai, đôi khi còn được nổi tiếng; mạ vàng dưới lớp vỏ của ý thức đạo đức về nghĩa vụ, lòng tôn trọng ‎ý kiến quần chúng rất đáng khen, hay lòng nhiệt tình đáng ca tụng cho quyền lợi công cộng—chấp hành một cách tồi tệ hay điên rồ các tham vọng, mục nát, hay cuồng dại.

Chống lại những mưu chước xảo quyệt của ảnh hưởng nước ngoài (tôi trịnh trọng kêu gọi các bạn hãy tin tôi, hỡi đồng bào,) sự cảnh giác của một dân tộc tự do nên được liên tục đánh thức; vì lịch sử và kinh nghiệm chứng minh, rằng ảnh hưởng của nước ngoài là một trong những kẻ thù độc hại nhất của Chính phủ Cộng hòa. Nhưng cảnh giác đó, để được hữu dụng, phải được vô tư; bằng không nó trở thành công cụ của chính ảnh hưởng phải tránh, thay vì bảo vệ chống lại ảnh hưởng đó. Quá thiên vị với một nước, và quá ghét một nước khác, làm cho những người bị tư duy như vậy chỉ thấy nguy hiểm một bên, và nó che mắt, thậm chí ủng hộ cả nghệ thuật gây ảnh hưởng của bên kia. Người yêu nước thật sự, người chống chỏi những mưu đồ của quốc gia được ưa thích, thường bị nghi ngờ và ghê tởm; trong khi các công cụ và những kẻ bịp bợm của quốc gia được ưu thích lạm dụng sự cổ vũ và lòng tin của nhân dân, để hiến dâng mất quyền lợi của nhân dân.

Quy luật lớn cho thái độ của chúng ta, đối với các nước khác, là, trong việc mở rộng các liên hệ thương mãi, ta có liên hệ chính trị với họ càng ít càng tốt. Đối với các cam kết chúng ta đã có, hãy thực thi chúng với thiện ý hoàn toàn. Và chúng ta ngừng tại đây.

Châu Âu có một số quyền lợi chính, chẳng liên hệ gì đến chúng ta, hay chỉ là một quan hệ rất xa. Vì vậy Châu Âu phải dính líu vào các tranh chấp thường xuyên, với các nguyên nhân hoàn toàn xa lạ với quan tâm của chúng ta. Cho nên, vì vậy, rất không khôn ngoan nếu chúng ta dính líu, qua các quan hệ ngụy tạo, đến các thăng trầm thường tình của chính trị Âu Châu, hoặc các liên kết và các xung đột thường tình của những mối thân hữu hay thù hận của Châu Âu.

Vị trí tách rời và xa xôi của chúng ta mời mọc và cho phép chúng ta theo đuổi một chiều hướng khác. Nếu chúng ta giữ nguyên là một dân tộc, dưới một chính quyền hiệu quả, sẽ không bao lâu nữa chúng ta có thể chống lại các tổn thương lớn đến từ các phiền toái bên ngoài; chúng ta có thể có thái độ để giữ trung lập, mà bất kì lúc nào chúng ta cũng có thể kiên trì giữ, để được kính nể cực kỳ; những nước tham chiến, vì không thể giành được gì của chúng ta, sẽ không hời hợt phiêu lưu để khiêu khích chúng ta; chúng ta có thể chọn lựa hòa bình hay chiến tranh, như quyền lợi của chúng ta, được công lý dẫn dắt, sẽ chỉ định.

Tại sao lại bỏ qua các lợi thế của một tình huống thật khác thường? Tại sao lại bỏ đất mình để đứng trên đất người? Tại sao, vì đan dệt vận mệnh của chúng ta vào với bất kỳ bộ phận nào của Châu Âu, chúng ta lại làm rối rắm hòa bình và thịnh vượng của chúng ta trong những hoạt động của tham vọng, kình địch, tư lợi, hài hước hay tùy hứng của Châu Âu?

Chính sách thật sự của chúng ta là tránh xa các liên minh lâu dài với bất cứ phần nào của thế giới bên ngoài; tôi muốn nói là đến mức độ mà chúng ta được tự do để làm điều đó bây giờ, vì không nên hiểu là tôi chủ trương phản bội các cam kết chúng ta đang có. Tôi có câu châm ngôn ứng dụng tới việc công không thua gì việc tư, rằng thành thật luôn luôn là chính sách tốt nhất. Tôi lặp lại, vì vậy, hãy để những cam kết này được tôn trọng trong ý‎ nghĩa xác thực của chúng. Nhưng, theo tôi nghĩ, không cần thiết và không khôn ngoan để kéo dài thêm.

Để luôn luôn cẩn thận gìn giữ chúng ta, nhờ các cơ cấu thích hợp, trong tư thế phòng thủ đáng nể, chúng ta có thể an toàn tin tưởng vào các liên minh tạm thời cho các tình trạng khẩn cấp.

…Dù, trong khi ôn lại những sự kiện xảy ra trong guồng máy hành chánh của tôi, tôi không thấy có lầm lỗi cố ‎ý, tuy thế tôi quá nhạy cảm về những yếu kém của tôi nên không thể không nghĩ rằng chắc hẳn tôi có lẽ đã mắc phải nhiều lỗi. Bất cứ các lỗi đó là gì, tôi thành tâm cầu xin Đấng toàn năng chuyển đi hay giảm nhẹ những xấu ác mà chúng có thể mang đến. Tôi cũng sẽ hy vọng là Đất Nước tôi sẽ không bao giờ ngưng nhìn các lỗi lầm đó với lòng độ lượng, và hy vọng rằng, sau bốn mươi lăm năm của cuộc đời cống hiến để phục vụ với nhiệt huyết chính trực, những lỗi lầm vì khả năng kém cỏi của tôi sẽ được ký thác vào lãng quên, như chính tôi chẳng bao lâu nữa phải về nơi an nghỉ.

Tin cậy vào sự tử tế của Quốc gia trong việc này cũng như trong những điều khác, và thúc đẩy bởi tình thương nồng nhiệt đối với Quốc gia, rất tự nhiên đối với một người đã nhìn Tổ quốc từ trong mảnh đất quê hương của chính mình và của tổ tiên mình trong nhiều thế hệ, tôi mong mỏi với chờ đợi vui vẻ việc về hưu, trong đó tôi tự hứa là sẽ thực hiện, không vằn gợn, niềm vui sướng ngọt ngào là được cùng chia sẻ, với đồng bào tôi, ảnh hưởng ôn hòa của luật pháp tốt đẹp dưới một chính quyền tự do, luôn là mục tiêu ưa thích của tôi, và phần thưởng hạnh phúc, như tôi tin tưởng, của các quan tâm, các công sức lao động và các hiểm họa chung của chúng ta.

Diệu Sương (dịch)
Nguồn: bookhunterclub.com

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Facebook Digg Stumbleupon Favorites More