Thưa tiến sĩ Adler,
Tuyên ngôn nước Mỹ nói rằng tất cả con người sinh ra đều bình đẳng. Làm
thế nào mà những tác giả được cho là thông thái của văn kiện này lại có
thể viết ra điều quá vô nghĩa như thế? Hãy nhìn quanh bạn xem! Aga
Khan(1) và một tá điền da đen miền Nam có được sinh ra bình đẳng không?
Marilyn Monroe và người phụ nữ bình thường có được đấng Tạo hóa phú cho
tài năng ngang nhau không? Có phải cha ông của chúng ta đã bày trò tuyên
truyền chính trị hoặc họ muốn nói một điều gì hợp lý?
H.P.
H.P. thân mến,
Trước tiên chúng ta hãy thử xem cha ông ta muốn nói gì qua tuyên bố kỳ
lạ này về quyền bình đẳng của con người. Hầu hết họ đều là những người
của công việc rất từng trải. Họ ý thức rất rõ rằng con người có thể lực,
trí tuệ, hoặc tài sản không như nhau. Hẳn họ chỉ cần nhìn chung quanh
là thấy. Họ biết rằng tài năng và đức hạnh được chia không đồng đều
trong thế giới này.
Tuy nhiên họ vẫn cho rằng tất cả chúng ta
đều là con người. Tất cả chúng ta đều cùng một loài sinh vật. Mỗi chúng
ta đều có cùng, ít nhất là về mặt tiềm năng, những đặc điểm đặc biệt của
chủng loài đó. Chúng ta có tính cách, óc suy luận, ý chí tự do và tinh
thần trách nhiệm. Do tất cả những điều này nên chúng ta có phẩm chất
hoặc giá trị riêng. Chúng ta đều có cùng di sản chung và một số mệnh
chung. Nhưng mỗi chúng ta đều có một cách riêng để thực hiện trong thế
giới này, một số mệnh riêng lẻ. Theo quan điểm này, một cách chính đáng
con người không thể bị đối xử như thể họ là đồ vật chứ không phải con
người. Bởi vì họ là con người, nên thật là sai khi sử dụng họ như phương
tiện. Các tác giả của Tuyên ngôn này không có ý muốn nói rằng không có
những khác biệt giữa con người với nhau. Họ thực sự muốn nói rằng tất cả
mọi người, bởi vì tất cả họ đều là con người, đều có cùng những quyền
nào đó mà không một chính quyền nào có thể cướp đi được. Họ tin những
quyền này là tự nhiên và không thể bị tước bỏ. Bây giờ chúng ta hãy nhìn
lại những gì họ đã nói:
“Chúng ta thừa nhận những sự thật này
là hiển nhiên, rằng tất cả con người sinh ra đều bình đẳng; rằng họ
được Đấng tạo hóa phú cho những quyền không thể bị tước bỏ nào đó; rằng
trong số những quyền đó là quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh
phúc”.
Đoạn trích này không có nghĩa là Judy O’Grady và
Colonel’s Lady được phú cho cùng một vóc dáng, được nhận cùng cơ hội, và
có cùng một số tiền trong ngân hàng. Nhưng đàng sau màu da thì họ là
chị em và có cùng quyền sống, tự do và mưu cầu hạnh phúc. Ứng dụng của
cụm từ hay ho này được giải thích rõ trong Luật Dân quyền trong Hiến
pháp, trong Tuyên ngôn Nhân quyền của Mỹ, và trong các văn kiện khác.
Dĩ nhiên bây giờ bạn có thể thúc ép tôi xa hơn và nói rằng tất cả chỉ
là một mớ đạo đức giả. Nơi nào trong thế giới chúng ta tất cả con người
đều có quyền sống, tự do và mưu cầu hạnh phúc như nhau? Những người da
đen ở miền Nam đôi khi bị người da trắng treo cổ mà những người da trắng
đó lại không bị trừng phạt. Dân Ả Rập gào thét đòi quyền bình đẳng ở
Bắc Phi thuộc Pháp và Israel. Hiến pháp Liên Xô cũng có luật Dân quyền.
Thì đã sao nào? Có vẻ như thể những kẻ nắm quyền đã quyết định sẽ có
“bình đẳng” đến mức nào cho chúng ta. Hoặc như George Orwell đã nói
trong cuốn Animal Farm (“Trại súc vật”): “Mọi con lợn đều bình đẳng,
nhưng một số con lợn bình đẳng hơn những con lợn khác.”
Bạn có
thể đã đi xa hơn và ghi nhớ rằng nhiều người ký Tuyên ngôn Độc lập là
các chủ nô và rằng Hiến pháp trong văn bản ban đầu của nó đã tính một nô
lệ bằng 3/5 của một người. Chế độ nô lệ là một thể chế xã hội đúng đắn
vào thời kỳ đó. Có lẽ hầu hết những người ký bản Tuyên ngôn đó đều không
thấy sự mâu thuẫn giữa quyền bình đẳng mà họ đã công bố giữa những
người Anh và người Mỹ và chế độ nô lệ đã phổ biến khắp cộng đồng người
da đen dưới sự thống trị của người da trắng. Tuy nhiên Thomas Jefferson
và vài lãnh tụ khác đã phản đối chế độ nô lệ. Và nên nhớ rằng Tuyên ngôn
này không hề nói: “Tất cả người da trắng sinh ra bình đẳng.” Tuyên bố
này phổ quát; nó mở cánh cửa tự do và bình đẳng cho tất cả mọi người.
Nếu bạn chịu khó chú ý kỹ cách con người tranh luận ủng hộ những bất
công và bất bình đẳng như thế, bạn sẽ nhận thấy rằng họ đòi hỏi nhu cầu
cấp bách thiết thực thay vì quyền tối hậu. Thời gần đây không ai trừ bọn
phát xít và bọn quốc xã là thực sự tranh luận ủng hộ sự bất bình đẳng
giữa con người như một thứ quyền.
Những người viết Tuyên ngôn
này chủ yếu đã học từ triết gia người Anh John Locke để hình thành những
lý thuyết về quyền tự nhiên cùng những quan điểm về tự do và bình đẳng
của họ. Vì thế bạn có thể sẽ hứng thú với đoạn văn dưới đây trong bài
tiểu luận của Locke, “Về chính quyền dân sự”:
“Dù tôi đã nói ở
trên “Về bản chất tất cả con người đều bình đẳng”, tôi cũng không thể
cho rằng mình hiểu tất cả các kiểu “bình đẳng”. Tuổi tác hoặc đức hạnh
có thể cho con người một quyền ưu tiên chính đáng. Sự xuất sắc về các
mặt và công đức có thể đặt những người khác nằm trên mức chung… nhưng
tất cả chuyện này đều nhất quán với sự bình đẳng mà tất cả mọi người đều
có được xét về quyền tài phán hoặc quyền thống trị của người này đối
với người khác”.
Nguồn: Những tư tưởng lớn từ những tác phẩm vĩ đại
______________________________
(1) Aga Khan: lãnh tụ tinh thần của phái Ismailian của Hồi giáo.
Posted in: Tư tưởng - Triết học


0 nhận xét:
Đăng nhận xét