Václav Havel (1936-2011)
Václav Havel là vị Tổng Thống đầu tiên của nước Tiệp thời hậu cộng sản. Trước khi trở thành một vị Tổng Thống, ông là một kịch tác gia, một thi sĩ, một nhà đấu tranh chống chế độ độc tài và kêu gọi quyền làm người và, vì thế, đã bị cầm tù gần 5 năm. Dưới đây là một phần bài nói chuyện của ông tại Câu Lạc Bộ Báo Chí Quốc Gia, Canberra, ngày 29 tháng Ba năm 1995, nhân lần đầu tiên ông viếng thăm nước Úc. Nhan đề "Dân chủ và quyền lực" là do người dịch tạm đặt ra.
[...] Ngay cả một chính quyền dân chủ đang thối nát hay suy thoái vẫn một
ngàn lần tốt hơn cái chính quyền hoàn toàn giả tạo do một chế độ độc tài
áp đặt bằng bạo lực hay sự tẩy não.
Chế độ dân chủ là một hệ thống mở, và vì thế nó có khả năng cải
thiện. Trong các phương diện của chế độ dân chủ, thì sự tự do cung ứng
cái không gian cho tinh thần trách nhiệm. Nếu cái không gian này không
được sử dụng đầy đủ, thì sự sai lầm ấy không phải do chế độ dân chủ tạo
ra, mà chính nó lại là một thử thách cho chế độ dân chủ đương tại. Ngược
lại, chế độ độc tài không chừa một chỗ nào cho tinh thần trách nhiệm,
và vì thế nó không thể tạo nên một chính quyền thực sự. Thay vào đó, nó
lấp kín mọi không gian khả hữu bằng cái chính quyền giả tạo của nhà độc
tài.
Những kẻ có triển vọng trở thành những nhà độc tài đều rất giỏi canh
chừng thời kỳ khủng hoảng chính quyền trong chế độ dân chủ. Nhân dân
càng ít lưu tâm đến sự thử thách nẩy sinh từ chế độ dân chủ, thì họ lại
càng ít thành công trong việc lấp đầy cái không gian mà chế độ dân chủ
mang đến cho họ, và nhà độc tài, kẻ tự xưng là gánh vác cái trách nhiệm
to tát nhất, lại càng lẹ làng tiến đến giành lấy cái không gian ấy và,
cuối cùng, chiếm lấy nó trọn vẹn. Hitler, Lenin, và Mao đều là những ví
dụ điển hình cho loại độc tài này. Chiếm trọn cái không gian khả hữu
bằng một chính quyền hoàn toàn giả tạo, họ đã khoá chặt cái không gian
ấy lại, huỷ diệt nó và, cuối cùng, huỷ diệt luôn chính nền dân chủ.
Chúng ta đều biết điều này dẫn đến đâu: nó dẫn đến những cuộc tàn sát,
hành hạ, nhục mạ. Nói tóm lại, trong lúc chế độ dân chủ xây đắp con
đường dẫn đến việc tạo nên chính quyền thực sự, thì chế độ chuyên chính
làm tắt nghẽn con đường ấy bằng một hàng rào ghê tởm, bằng cái bộ mặt
méo mó kỳ quái của nhà cầm quyền như trong tranh biếm hoạ.
Những cơ hội để một cuộc cách mạng mang tính hiện sinh có thể thành
công — như một lần tôi đã dùng lối ẩn dụ để diễn tả sự thức tỉnh của
tinh thần trách nhiệm nhân bản sâu sắc — dưới chế độ tự do và dân chủ
thì tốt hơn xa so với những cơ hội dưới một chế độ độc tài, nơi cái
không gian duy nhất được trao cho bất kỳ ai muốn nhận lãnh trách nhiệm
là một cái buồng giam trong trại tù.
Ta không thể bắt lỗi thế giới Tây phương là cứ bám lấy chế độ dân
chủ. Vì, mặc dù chế độ dân chủ chắc hẳn có nhiều hình thức khác nhau,
thế nhưng, hôm nay, nó vẫn là con đường duy nhất mở ra cho tất cả chúng
ta. Các nước Tây phương chỉ có thể bị bắt lỗi vì họ không hiểu và không
bảo vệ cái thành tựu tuyệt vời này một cách đúng mức. Bị cơn khủng hoảng
phổ quát về đạo đức làm cho cóng róng, họ đã không thể sử dụng hết
những cơ hội mà cái phát minh vĩ đại này đã mang đến, và không thể cung
ứng một nội dung đầy ý nghĩa cho khoảng không gian mà chế độ dân chủ đã
khai mở. Chính vì những sơ hở này mà một số nhân vật không lành mạnh,
lúc này lúc khác, đã tàn phá chế độ dân chủ và gây nên hàng loạt những
sự kiện kinh hoàng trên trái đất.
Chúng ta nên kết luận thế nào? Chúng ta nên kết luận rằng không có lý
do gì để sợ chế độ dân chủ, hoặc xem nó như một hệ thống có khả năng
lật đổ chính quyền và làm mọi sự tan nát. Có một phương thức khác dành
cho những người muốn tránh sự sụp đổ này: họ có thể xem dân chủ như một
thử thách để biểu lộ tình thần trách nhiệm và để giới thiệu — hay, đúng
hơn, để khôi phục — cái tinh thần và ý nghĩa mà dân chủ đã sẵn có ngay
từ lúc nó mới xuất hiện. Đây là một công tác của siêu nhân, nhưng trong
hệ thống mở của chế độ dân chủ, nó có thể được thực hiện.
Trong những nền văn hoá nơi mà những gốc rễ của ý thức dân chủ chưa
cắm sâu, hay nơi mà ý thức dân chủ vẫn chưa bén rễ — nơi mà một cá nhân
tự do thì hoàn toàn vô nghĩa trong lúc nhà lãnh đạo có tất cả quyền năng
— thì các nhà lãnh đạo thường vin vào những truyền thống quyền lực đã
cũ xưa hàng thế kỷ để tiếp tục ngự trị, và cố gắng hợp pháp hoá cái luật
lệ độc tài của họ bằng cách rêu rao rằng họ đang tiếp tục những truyền
thống ấy.
... Họ vừa đúng vừa sai. Họ sai vì những gì họ trình bày như sự kế
thừa những truyền thống lâu đời thì thực chất lại là sự phủ định những
truyền thống ấy. Mặc dù cố gắng tái lập cái quyền lực tự nhiên mà họ
tưởng có thể chiếm hữu trong những hệ thống văn hoá, họ lại thay thế nó
bằng một quyền lực phản tự nhiên. Thay vì một quyền lực toát ra từ cái
tài lôi cuốn đại chúng — một thứ năng khiếu đặc biệt tiềm tàng nơi nhà
lãnh đạo và được đại chúng công nhận, một thứ quyền lực được bộc lộ bằng
tinh thần trách nhiệm cao độ trước cái trách vụ tự đảm nhiệm của nó —
họ lại lập nên một thứ quyền lực cực kỳ thô lậu của cái roi. [...]
Bản dịch của Hoàng Ngọc Tuấn (Theo Tiền Vệ)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét